CÔ GIÁO NGHIÊM THỊ THU HUYỀN – “MẪU HẬU” THỨ HAI CỦA CHÚNG TÔI.
Đã hai năm kể từ khi tôi bước vào ngôi trường mới này, tôi không còn bỡ ngỡ như những năm đầu cấp nữa. Điều làm tôi tự hỏi bản thân nhất chính là: Thày, cô nào sẽ là người dẫn dắt lớp tôi trong năm học 2022-2023 này? Thày, cô đó sẽ là người như thế nào? Và chúng tôi sẽ ra sao khi có thày-cô đồng hành? Mọi câu hỏi của tôi đã được giải đáp vào cái ngày đầu tiên nhận lớp sau những tháng ngày phải học online. Đó chính là cô Nghiêm Thị Thu Huyền – Giáo viên dạy bộ môn Toán – Tổ Toán - Tin – Trường THCS Khương Mai – Khương Mai – Thanh Xuân – Hà Nội. Cô sẽ là “người mẹ” thứ hai, sẽ nuôi dạy những đứa con tinh nghịch chúng tôi trong những năm cuối cấp này. Cô bước vào lớp, cô giới thiệu bản thân bằng một giọng nói ngọt ngào và ấm áp khiến tôi như lạc vào một thế giới thần tiên nào vậy, trong suốt buổi nhận lớp tôi chăm chú lắng nghe từng lời cô nói, nghe từng câu chuyện kể. Đó là ấn tượng đầu tiên của tôi cũng như của cả lớp tôi khi gặp cô lần đầu và thật may mắn thay năm học 2023 – 2024 cô lại tiếp tục đồng hành cùng 9A5 chúng tôi.
“Người mẹ” ấy rất nghiêm khắc khi chúng tôi phạm lỗi, cô rất không thích những đứa con của mình đi học muộn hay không học bài cũ. Mỗi lần như vậy, lớp tôi từ những đứa nghịch ngợm và ồn ào nhất cũng phải “rén ngang” cô. Cô phê bình cậu bạn vì không tuân thủ nội quy của nhà trường cũng như của lớp, trong ánh mắt và gương mặt của cô như toát lên vẻ buồn lòng và tự nhủ với bản thân phải thật chú ý đến cậu học trò đó. Nếu bạn nghĩ trong suốt khoảng thời gian chúng tôi là “người một nhà” với nhau thì “mẫu hậu” luôn như vậy thì bạn đã nhầm rồi. Thực chất cô vốn rất hiền và quan tâm học sinh mình, một số lúc cô cũng rất đáng yêu nữa. Trong một lần cả bọn chúng tôi tập văn nghệ giữa mùa hè nóng nực, cô không ngần ngại bao cả bọn những cốc trà tắc mát lạnh, cô cũng cổ vũ chúng tôi hãy cố gắng. Với người khác thì cốc trà đó đơn giản là thức uống mà bọn học sinh chúng tôi hay uống trong những ngày nóng như vậy, vẫn là cốc trà tắc quen thuộc nhưng lúc đó tôi lại có cảm giác nó ngon hơn bình thường một cách kì lạ, nó như một thức uống thần kì khiến chúng tôi vốn đang mệt mỏi lại tràn đầy năng lượng và tập luyện miệt mài. Hành động đó của cô tuy giản đơn nhưng đong đầy tình yêu thương, đã để lại trong lòng chúng tôi một động lực để tiếp tục vươn lên, tiếp tục cố gắng. Cô cũng bỏ tiền cá nhân để mua cho những đám học trò tinh nghịch trong những dịp lớp đạt được thành tích tôi, có lẽ cô đã nghĩ nếu bỏ tiền của bản thân ra cũng là một cách cô thể hiện sự công nhận học trò mình đã thật sự cố gắng đạt những thành tích như vậy. Chính sự tinh tế đó của cô đã khiến để lại cho chúng tôi những tình cảm thật đặc biệt, cô cũng được học sinh kính trọng và quý mến.
Cô từng kể rằng khi còn nhỏ cô đã ấp ủ ước mơ trở thành một cô giáo hiền hậu được đứng trên bục giảng, được cầm trên tay cục phấn danh dự truyền tải kiến thức bao la cho lớp lớp học trò, được nuôi dạy “những đứa con” ngây ngô trở nên trưởng thành hơn. Cô người đã từng nói với chúng tôi rằng: “Muốn thành công thì đam mê là chưa đủ, sự quyết tâm và chăm chỉ chính là yếu tố chủ chốt”. Và với sự cố gắng trong học tập mà giờ đây cô đã thực hiện được ước mơ trở thành nhà giáo của mình. Có thể biến ước mơ của bản thân thành hiện thực - điều đó thật sự hạnh phúc làm sao!
Nhiều khi tôi thấy đâu đó những áp lực đè lên vai người, tôi đã từng nghĩ tình yêu nghề của cô có thể giúp cô vơi bớt đi những áp lực vô hình đó. Tuy nhiên đó vốn chỉ là một suy nghĩ ngây thơ khờ dại của một đứa học sinh như tôi. Cô Huyền chắc hẳn đã có những khoảng thời gian mệt mỏi đặc biệt khi những đứa con như chúng tôi chưa thật ngoan, áp lực công việc đè năng lên đôi vai cô. Nghề giáo không phải một nghề đơn giản như chúng tôi nghĩ, có những hôm vô tình khuya thật khuya tôi đi ngang qua nhà cô, cô vẫn ngồi đó miệt mài bên trang giáo án để ngày hôm sau cô có cho chúng tôi những bài giảng thật hay. Rồi đã nhiều lần chúng tôi không ngoan, phụ huynh thương con đã có những lời nói làm cho cô buồn lòng. Những lúc như vậy cô chỉ ngồi lặng đi, buồn bã. Cô ơi, nhìn cô như vậy chúng con mới chợt hiểu rằng: chỉ những lúc chúng con ngoan, học tập chăm chỉ thì những lúc đó gương mặt cô mới thật rạng ngời và hạnh phúc.Với lịch làm việc dày đặc cả sáng lẫn chiều,cùng hai người con gái đang đi học. Vậy mà cô đã có thể sống cuộc sống đó – một cuộc sống kéo dài hơn 20 năm làm nghề “trồng người”, có thể cũng có những sự nản chí trên chặng đường mà cô đã lựa chọn. Tuy nhiên, điều đó chỉ là thoáng qua bởi vì cô Huyền là một người không để cái khó khăn mà làm cô chùn bước. Cô là một giáo viên năng nổ, tận tụy với nghề, nhiệt huyết, khiêm nhường, có trách nhiệm, luôn hết lòng vì học sinh, được đồng nghiệp và học sinh yêu quý. Cô vẫn luôn vui vẻ, nở nụ cười trong giờ làm việc, sự tích cực đó như một thế lực vô hình nào đó khiến tôi có thêm động lực, cho tôi một niềm tin rằng: Cô có thể sẽ là người giúp chúng tôi đi đúng con đường. Cô nỗ lực không ngừng nghỉ, không ngại khắc phục những khuyết điểm của bản thân. Bản thân cô luôn ý thức rằng để nghành giáo dục được nâng cao, để những học trò của mình thành công thì người giáo viên phải có tinh thần trách nhiệm cao, tận tụy với nghề và luôn yêu thương học trò mình. Những bài giảng như khiến chúng tôi xuyên không vào khu rừng thần tiên, một khu rừng chứa đầy tri thức, một khu rừng mênh mông bát ngát. Cô không chỉ đơn giản là dạy mà là truyền đạt kiến thức, truyền sự nhiệt huyết, ý chí quyết tâm trong học tập và cuộc sống, giúp chúng tôi thêm yêu việc học, yêu cuộc sống qua những bài giảng cô đọng, ý nghĩa và tràn đầy sự vui vẻ.
Cô không đơn giản chỉ là một giáo viên, một người mẹ mà cô còn là một người bạn của chúng tôi. Chúng tôi buồn - cô buồn. Chúng tôi đau - cô đau và khi chúng tôi khóc cô đã ngồi lại để lắng nghe những tâm tư của cái tuổi dở hơi như chúng tôi. Cô lắng nghe, thấu hiểu, đồng cảm, đưa ra những lời khuyên tốt nhất giúp chúng tôi làm cho chúng tôi như bớt được một phần nào đó trong lòng. Lúc gặp những tình huống khó khăn hay căng thẳng, cô luôn bình tĩnh, phân tích và đưa ra những phương án giải quyết một cách đơn giản và hợp lý nhất. Lớp chúng tôi có rất nhiều bạn có hoàn cảnh thật đặc biệt, cô đã luôn ở bên động viên, chia sẻ giúp các bạn thêm lạc quan yêu đời, có thêm ý chí bước tiếp con đường phía trước. Cô hay nói với chúng tôi rằng: “Kẻ không tin vào chính mình thì không có tư cách để nỗ lực, các con có thể không tin những người xung quanh nhưng nhất định phải tin rằng bản thân sẽ làm được”. Câu nói đó của cô đã khắc sâu vào từng ngăn vách bộ não chúng tôi. Cô như có một siêu năng lực có thể nhìn thấu tâm can chúng tôi. Cô động viên cổ vũ chúng tôi, chỉ dạy chúng tôi tại sao phải tin chính mình. Như vậy cả bọn chúng tôi từ những học sinh không có niềm tin vào bản thân nay đã có thể ngẩng cao đầu và tự tin nói rằng: “Tôi có thể làm được”. Đó như một kì tích vậy!
Bằng sự nhiệt huyết đam mê sự nghiệp, sự nỗ lực không ngừng nghỉ và không thể không nói đến tình yêu thương cũng như sự qua tâm đối với các học trò cùng nghề nghiệp của mình, cô Nghiêm Thị Thu Huyền thật xứng đáng với cái tên “Mẫu hậu” thứ hai của chúng tôi, cũng như là một giáo viên tiêu biểu trong ngành nghề “trồng người” và là một tấm gương sáng để cách cán bộ, giáo viên và học sinh noi theo. Tuy cô có thể không phải người giáo viên tốt nhất nhưng với tôi cô là người tốt nhất trong những người giáo viên tốt nhất mà tôi đã từng theo học. Năm cuối cấp này thật đáng trân trọng làm sao!