Âm thanh gì vậy? Đúng rồi! Tiếng ve - khúc nhạc của mùa hè. Vậy là một mùa hè lại đến và trong ánh nắng rực rỡ, chói chang của mùa hè, phượng đã lại thắp một mùa lửa mới. Thời gian cứ lặng lẽ trôi, cũng đã ba năm nay tôi bước đi trên con đường này - con đường đến trường.
Trường tôi - ngôi trường mà tôi gắn bó suốt những năm tháng qua, một ngôi trường nằm sâu trong con ngõ nhỏ, không ồn ào, phô trương mà giản dị, khiêm nhường . Đã bao lần tôi đứng lặng lẽ ngắm nhìn từng hàng cây gầy guộc còn chưa đủ xòe bòng mát, từng hàng ghế đá thân thuộc, những khóm hoa hồng thơm ngát... Và tôi chợt nhận ra tất cả những thứ thuộc về ngôi trường này đều thân thương biết bao! Tôi thấy nét đẹp giản dị hiện hữu ở khắp mọi nơi. Từ gốc cây, ngọn cỏ đến bức tường trắng nhã nhặn, đơn sơ hay những cánh cửa gỗ xanh mộc mạc và yêu nhất, nhớ nhất là những gương mặt rạng rỡ của thầy cô, bạn bè và những người đã gắn bó với tôi suốt bao năm học. Tại chính nơi này, tôi gặp được những người thầy, người cô, quen được những đứa bạn mà sau này cùng với nhau bày ra biết bao những trò đùa “Nhất quỷ nhì ma thứ ba học trò”. Nơi đây, tôi thấy được trong ánh mắt của những cô cậu học trò là ước mơ, là niềm tin mãnh liệt và khát khao bừng sáng.
Ba năm học tại trường không phải là quãng thời gian dài nếu như đem nó ra để so với thời gian tôi đã và sẽ học, sẽ gắn bó ở những ngôi trường khác. Nhưng đối với tôi, những năm học tại ngôi trường mang tên Khương Mai này đã đem đến cho mình biết bao những cung bậc cảm xúc, biết bao những kỷ niệm vô giá không gì đánh đổi được. Chỉ còn vài tháng nữa thôi là chúng tôi sẽ trở thành những người anh cả, chị cả của ngôi trường. Nghĩ tới việc chúng tôi sẽ là người được đón nhận biết bao những ánh mắt ngưỡng mộ từ lớp học sinh mới thì lòng tôi lại nôn nao một cách khó tả. Thế nhưng tôi cũng biết, việc làm anh, làm chị không phải chuyện giản đơn. Khi ấy, tôi sợ mình phải đối mặt với những thử thách, với những quyết định vô cùng khó khăn. Trong số những điều khó khăn đó điều phải quen với những cái gọi là “cuối cùng” có lẽ khiến nhiều người phải day dứt nhất. Chỉ còn một năm cuối cùng để tôi nhìn ngắm nơi đây, một năm để còn được thấy những gương mặt thân thương mỗi ngày, một năm để tôi khắc sâu trong tim những bài học mà thầy cô đã trao, những kỷ niệm mà bạn bè đã tặng suốt quãng thời gian qua và một năm để những lớp học trò như tôi tiếp tục hành trình thực hiện mơ ước được thắp lên từ những bông phượng đang cháy đỏ ngoài sân kia.
Chẳng ai có thể đoán trước được tương lai của chính mình. Tôi cũng vậy. Tôi chẳng thể biết được những chuyện gì sẽ xảy ra với tôi và con đường đã chọn có dẫn tôi tới chân trời mơ ước mới như đã định không. Thật nhiều điều phải nghĩ, phải lên kế hoạch và thực hiện đối với lứa học trò sắp bước vào năm cuối cấp. Nhưng mặc cho dòng đời ngoài kia có vội vã đến mức nào, tôi vẫn muốn sống thật chậm rãi ngay khoảng khắc này và tự cho phép mình tạm quên những lo lắng sắp tới để níu giữ từng phút giây được sống dưới mái trường Khương Mai. Và có một điều chắc chắn mà tôi muốn nói cho thầy cô kính yêu, cho bạn bè đã đồng hành cùng tôi biết, đó là con đường sắp tới có dẫn tôi tới chân trời mới nào đi chăng nữa thì trong tôi, luôn có một bầu trời – bầu trời Khương Mai nơi chứa đựng những kỉ niệm đẹp đẽ tuổi học trò bên thầy cô và bạn bè yêu dấu.
(HS Lê Thị Như Mai, Lớp 8A2, Năm học 2016 - 2017)