Đã 2 năm kể từ khi tôi bước vào ngôi trường mới, mọi thứ trước kia tưởng chừng như rất lạ lẫm. Ngồi trong căn phòng nhỏ của mình, những cơn mưa mùa hạ bắt đầu rả rích rơi. Bỗng từ cái đài cũ mà ông tôi vẫn còn bật phát lên câu hát:
” Chuyện kể rằng trước lúc người ra đi
Bác muốn nghe một câu hò xứ Huế “
Tôi chợt chững lại một nhịp, nhìn về phía chiếc biển hiệu màu đỏ in dòng chữ THCS Khương Mai được cô Hiệu trưởng trao tận tay cho chúng tôi lúc mới vào trường. Chẳng hiểu sao trong tôi lại có nhiều cảm xúc đến thế.
Tôi nhớ đến buổi sinh hoạt hôm ấy cùng cô giáo chủ nhiệm Đỗ Kim Hương thân yêu của lớp tôi. Cũng như mọi buổi sinh hoạt khác, cô sẽ giới thiệu và kể cho chúng tôi rất nhiều câu chuyện thú vị về chủ đề của hôm đó. Chúng tôi dường như đã bị đưa vào thế giới bằng giọng nói nhẹ nhàng ấy lúc nào không hay. Hôm đó là ngày19/5, là ngày sinh nhật của Bác. Chúng tôi cùng nhau ôn lại những kỉ niệm của bác. Cô kể rằng hồi xưa cô đã từng tham gia một cuộc thi hát bài hát về Bác và giành giải nhất bằng bài hát “Lời bác dặn trước lúc đi xa”. Trước lúc nhắm mắt bác vẫn luôn nghĩ cho đất nước và quê hương của mình. Giọng hát cô trong trẻo mà ấm áp, mọi người đều đắm chìm trong từng lời ca của cô. Đó là kỉ niệm mà tôi thấy nhớ nhất về cô.
Như một vì sao sáng tinh khôi, cô đến với chúng tôi với bao nhiêu bài học và lẽ sống. Cô Hương đã đồng hành với chúng tôi trong những năm đầu của mái trường cấp hai. Ai gặp cô lần đầu đều sẽ rất bất ngờ về tuổi 48 của cô, trông cô rất trẻ với khuôn mặt hồng hào phúc hậu cùng ánh mắt trìu mến. Bởi lẽ môn Toán rất thú vị hay giọng nói nhẹ nhàng cùng chiếc áo dài thướt tha ấy đã khiến cho con tim học sinh chúng tôi rung động.
